TIN TỨC
BẠN ĐÃ SAI BAO NHIÊU ĐIỀU?
- 05/03/2019
- Posted by:daotaonganhan
- Category:Kỹ năng sống
Khi là sinh viên bắt đầu trưởng thành trong nhận thức và suy nghĩ thì mỗi chúng ta đều có nhiều điều để ngẫm, nhiều nỗi buồn để chịu đựng, và nhiều lắm những cái sai mà khi nghĩ lại thật hối hận. Lắm lúc thấy thật “vô vị” trách bản thân tại sao lúc đó lại không đủ mạnh mẽ. Vậy những điều mà bạn đã từng bước qua nó một cách thờ ơ là gì?
- Đau đớn trong chuyện tình cảm
Ai rồi cũng sẽ có cho mình một mối tình tuổi sinh viên, cái tuổi với bao mơ mộng về cuộc sống toàn màu hồng. Để rồi khi 1 trong 2 rời đi người còn lại sẽ thấy đau đớn, trách tại sao đối phương lại bỏ mình, hận tại sao đã dành quá nhiều thời gian tình cảm cho người kia. Để rồi kết quả sẽ đi đến theo 3 cách khác nhau. Tôi đau đớn quá tôi không muốn sống nữa, tự mình kết thúc cuộc sống vốn dĩ sẽ tươi đẹp hơn ở phía trước. Để lại bao hối tiếc cho người ở lại và nỗi đau xé tận ruột gan của 2 bậc sinh thành. Cách thứ 2 nghĩ đến đó là chặn tất cả, làm như là kết thúc rồi là “ tôi ghét anh” chặn hết chặn hết “ không yêu thở cũng ghét”. Và cách cuối cùng là chúng ta mãi là bạn nhé, nhưng mấy ai đủ mạnh mẽ để làm được việc này.
- Suy sụp khi không qua được môn học dù đã cố gắng rất nhiều
Bạn đã từng nghe câu “ thất bại là mẹ thành công” chưa, nếu đã nghe rồi thì nhanh chống mà ngồi dậy, tiếp tục đặt cho mình mục tiêu để qua được cái môn mình nghĩ là mình yếu đuối, “ tôi rất tệ, tôi không được giỏi như người ta”. Bạn nên nhớ rằng chẳng ai mới sinh ra đã giỏi, bạn đừng so sánh mình với thần đồng hay thiên tài vì số lượng đó trên thế giới rất ít. Nếu ai cũng trong mong vào tài năng bẩm sinh trời phú thì Trái Đất duyệt vong từ lâu rồi.
- Bỏ phí khoảng thời gian để chạy theo cuộc vui, không lo học hành
Ai cũng la to và giữ trong đầu câu nói “ học không chơi đánh rơi tuổi trẻ” vậy mấy ai suy nghĩ luôn câu sau chưa “ chơi không học bán rẻ tương lai” hãy giữ trong mình hai câu này mà có phân bố thời gian hợp lí không phải lúc nào cũng học, học quá chừng nhưng kiến thức xã hội thì không có. Chơi chơi quá chừng đến khi người ta hỏi về kiến thức lại chẳng có tẹo nào.
- Mãi mê bên bạn bè mà quên mất có 1 nơi vẫn luôn trông ngóng mình trở về, đó là “gia đình”.
Có bao giờ trong điện thoại bạn nghe được giọng buồn buồn của ba mẹ khi hỏi “ khi nào con về nhà”. Có bao giờ bạn nghe được giọng vui tươi hớn hở của mẹ bạn khi hỏi câu “ con về đến đâu rồi?” rồi mẹ chợt nhận ra là nhớ hầm ngày mai con mới về. Bạn có bao giờ chạnh lòng mà suy nghĩ rằng, hôm nay mình còn được nói chuyện với mẹ nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao chưa. Định gọi điện cho mẹ, đứa bạn ghé phòng “ ê, m ơi đi chơi” thế là bỏ đi quên mất ý định mình định làm. Có bao giờ bạn nghĩ nếu bây giờ không gọi, có khi 1 ngày nào đó con muốn gọi nhưng người bắt máy đó không phải là ba hoặc mẹ mình không. Đừng nói lời hối hận và muốn trở về quá khứ khi mọi chuyện đã muộn. Hãy nói lời yêu thương trước mặt, đừng viết lên yêu thương lên bia đá, bởi bia đá vô tri không biết gì.
- Đặt mục tiêu song lại lãng quên nó vì nghĩ bản thân không làm được.
Việc này là quá đỗi bình thường đối với mỗi sinh viên. Năm nhất vào trường, nghe thầy cô dạy tiếng anh nói hay quá chừng, đặt mục tiêu “ em sẽ nói được như thầy/ cô” được ngày 1 ngày 2 rồi thôi không làm nữa đâu mình không có năng khiếu. Hay bạn thấy người ta học môn đó sao diểm cao vậy, cũng đâm đầu vào học, đến khi bài kiểm đầu tiên không trúng tủ điểm thấp, nỗi buồn man mát. Bỏ rơi giữa đường.
Thế mới nói không việc gì là đơn giản nếu ta không cố gắng, không con đường nào trải hoa hồng nếu ta không nỗ lực. Không ai sinh ra đã giỏi và cũng không trẻ sơ sinh 1 tháng nào biết đi.
Nguồn: Pull